Dạo bước cô đơn
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Dạo bước cô đơn
Cuộc đời, ai mà chẳng có những lúc ngồi trầm ngâm, buồn nhớ lại chuyện cũ đã qua. Những phút giây riêng tư trong lòng, có khi muốn bày tỏ cùng ai đó, cũng có khi là sẽ giữ kín mãi mãi trong lòng. Những buổi chiều ngồi trên bờ đê, hóng gió mát mà nghe lòng hiu quạnh, như trên đời này chẳng có một niềm vui. Trên bờ đê, thoáng qua cái niềm suy tưởng rằng giờ đây chỉ còn mình tôi đơn côi trên cõi đời này. Không niềm vui, không sự chia sẻ, không.... Nhiều lúc, người ta cũng nhớ đến những kỉ niệm xưa dù đó là những kỉ niệm vui hay buồn. Có thể những kỉ niệm ấy gợi cho người ta một thời học sinh phiêu lãng dưới mái trường, cũng có thể những kỉ niệm là những nỗi đau trong lòng mà người ta muốn che dấu từ lâu. Kỉ niệm đối với người ta là một thoáng buồn vui trong những lúc một mình. Có khi ta chỉ ngồi trong bóng đêm của thời gian chỉ để suy tư về những lời nói của một người bạn cũ trước đây, hay như lời một người thầy trước lúc đi xa đã để lại cho người học trò mà mình yêu quý nhất. Những kỉ niệm sẽ theo ta trên suốt chặn đường đời, không bao giờ phai nhòa. Trong đêm tối, ngân lên những câu ca Forever luôn mang lại cho ta những phút ấm lòng. Kỉ niệm thời xưa chợt quay lại. Nó mang cho tao bao nhiêu u sầu rồi lại cuốn trôi đi tất cả. Ta học tất cả và quên đi tất cả, không vướng bận điều gì. Quên đi tất cả để rồi hãy hành động theo sự mách bảo của con tim.
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|